Cân bằng vạn Vật Trong Vũ Trụ
” Không ” chính là ‘không’ vạn vật đều từ không mà sinh. Ta cũng là một trong những sinh linh tồn tại và cũng sẽ mất đi để trở về không. Không nhưng lại có, có mà lại là như không. Không nhìn thấy có, không ví như là dòng nước vô biên vô tận, không có một ý thức nào của thế gian có thể hiểu và giải thích được. Không là nền của sự tồn tại và nó là vĩnh cửu, bất tử với thời gian. “Có” chính là hiện hữu ví như sóng trên mặt nước là hữu hạn là sinh, lão, bệnh, tử, chợt nhô lên rồi lại chợt mất, tan biến theo dòng thời gian. Nhắm mắt lại vạn vật di chuyển và biến đổi. Tâm thức của ta cũng biến đổi, nơi nào còn ý thức thì Không sẽ không ngự trong tâm thức đó. Nên tất cả sẽ khổ đau, con người chỉ khác con vật là hành động có mục đích, khi ý thức không còn thì hành vi sẽ biến mất, muốn đạt đến tầm cao thì phải mất ý thức, kiếp người quá ngắn ngủi làm sao con người có thể hiểu bởi ý thức. Tạo vật thật khéo trêu đùa. Đỉnh cao của ý thức chính là thống trị tiền bạc và danh vọng. Đỉnh cao của Không vẫn chính là Không, ‘Không’ có thể điều khiển vạn vật trong vũ trụ vì bản chất đó là một. Không … không ai biết không ai nhìn thấy không ai có thể định hình. Tâm thức vào thế gian để trải qua những cơn sóng để luân hồi nhiều kiếp. Đẹp nhất của sóng chính là ái tình, tình ái giúp con người trở nên hạnh phúc nhưng đau khổ nhất cũng bởi ái tình. Hạnh phúc và đau khổ tạo nên sự cân bằng vạn vật trong vũ trụ. Vì đó là nơi thiện và ác được tranh đấu. Vậy ta là ai?! là tất cả và không ai cả, sinh ra từ không kết thúc cũng từ không. Cái duy nhất còn đọng lại là khoảnh khắc … khoảnh khắc được ghi sâu vào tâm thức khi còn tồn tại: Yêu thương, nhớ nhung, giận hờn, hạnh phúc, khổ đau. Một kiếp người có quá nhiều điều để lưu luyến. Tất cả cũng chỉ những ý thức hữu hạn mà tâm thức cần phải trải qua. Và ta chính là Thần Thoại của chính mình giữa vũ trụ này. Là khởi nguyên cũng là tận cùng như “Không”.